Truyện “Gà trống tự phụ” giúp ta hiểu hơn về bản chất của tính tự cao tự đại. Khi một người nâng cao tri thức và nhận thức về thế giới và vũ trụ, sẽ thấy rằng chúng ta thật nhỏ bé.
Truyện cổ tích: Gà trống tự phụ
Có một chú gà trống to lớn thường cất tiếng gáy mỗi ngày; nó rất tự phụ về tiếng gáy của mình. Một ngày nọ, khi đang nghênh ngang đi dạo, gà trống gặp một chú vịt con. Với giọng đầy vẻ tự hào, gà trống hỏi: “Này vịt nhỏ, hãy nói cho ta biết, ai có được chất giọng hay hơn ta? Ngoài ta ra, khó mà tìm được ai khác có tiếng gáy hay như thế”.
Vịt con nhìn gà trống và đáp: “Ông suốt ngày chỉ quanh quẩn bên chuồng của ông mà chưa bao giờ ra ngoài ngắm nhìn thế giới. Những chú ngỗng trời sẽ đi du ngoạn vào ngày mai. Sao ông không thử đi cùng họ?”
Gà trống đáp: “Ta không biết bay. Ta nên làm thế nào đây?” “Không sao cả. Ông có thể cưỡi lên lưng họ.”
“Xem kìa! Có một con ngỗng trời đang cõng một con gà trống trên lưng!”
“Thật là thú vị!” Mọi người ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy chú gà trống đồng hành cùng với đàn ngỗng. Chúng cứ bay mãi cho đến khi gặp một cái hồ nước lớn. Đàn ngỗng đáp xuống hồ và bắt đầu kiếm ăn. Gà trống không có gì để làm nên nó bèn cất tiếng gáy. Nghe thấy tiếng gáy của gà trống, một con thiên nga trong hồ cũng cất tiếng hát. Đó là lần đầu tiên gà trống được nghe tiếng ca của thiên nga và cứ ngỡ đó là từ những chú chim trên cây.
Thiên nga nhỏ lên tiếng: “Tôi ở đây này”. Gà trống nhìn thấy thiên nga nhỏ đang cúi mình cách đó không xa và cũng đang hướng mắt về phía nó. “Bạn là ai? Có phải bạn vừa mới cất tiếng hát không?”
Thiên nga đáp: “Tất nhiên là tôi rồi. Hãy để tôi và những người bạn của tôi hát tặng bạn một bài nhé.” Thế là bầy thiên nga bắt đầu hát. Tiếng hát của chúng hay đến nỗi những con ve sầu cũng ríu rít phụ họa.
Khi đàn ngỗng trời ăn xong thì lại tiếp tục lên đường. Chúng bay rất xa và đến một khu rừng rộng lớn. Gà trống choáng ngợp trước tiếng hót của muôn vàn loài chim trong rừng – những âm thanh mà nó chưa từng được nghe trước đây.
“Có tiếng róc rách gì thế nhỉ?” – Đầy tò mò, gà trống tìm đến nơi phát ra âm thanh ấy. Thì ra đó là tiếng suối reo và thác đổ. Thanh âm thanh bạch và rõ ràng từ thác nước vang dội khắp khu rừng thật là hùng vĩ. Cùng với âm thanh tuyệt đẹp đó là tiếng gió thổi xào xạc xuyên qua cành cây tán lá của núi rừng.
Gà trống say mê đến nỗi không muốn rời đi nhưng đàn ngỗng thúc giục gà trống tiếp tục cuộc hành trình. Khi chúng bay đến một bờ biển, gà trống bị choáng ngợp bởi âm thanh dạt dào của muôn trùng con sóng từ đại dương. Rồi nó nhìn thấy những con hải âu bay lượn tự do vui đùa gọi nhau vang cả bầu trời. Đàn ngỗng trời cũng vui vẻ hòa ca cùng hải âu. Tiếng hát trong trẻo của chúng bay vút lan tỏa khắp bầu trời. Gà trống nhận ra rằng tiếng hát của những chú ngỗng trời cũng thật là hay.
Trong suốt chuyến đi của mình, gà trống được nghe rất nhiều thanh âm của thiên nhiên. Khi trở về với chuồng gà của mình, nó không còn tự cao tự đại nữa.
Bài học cuộc sống: Khiêm tốn là sự tu dưỡng – Tự cao tự đại là dễ tự hại chính mình
Dân gian có câu: ” Thùng rỗng kêu to” để ám chỉ những người trình độ hiểu biết nông cạn và năng lực có hạn; nhưng lại thích khoe khoang, khoác loác và hay ra vẻ ta đây tài giỏi. Sở dĩ lòng kiên ngạo, tính tự cao tự đại tồn tại là do tầm nhìn hạn hẹp. Trong mắt chỉ thấy một vùng trời nhỏ bé nên nhầm tưởng bản thân mình to lớn.
Hơn nữa, sự cao ngạo chính là con dao hai lưỡi; trong lịch sử nó đã khiến biết bao anh hùng như Quan Vũ, Hạng Vũ… phải khuỵu chân dừng bước, làm bao nhiêu kẻ sĩ phải chôn vùi thanh danh. Cho nên làm người phải biết tu dưỡng đức “khiêm tốn”.
Khiêm tốn mới là một loại tu dưỡng, cũng là một loại cảnh giới của con người. Người có đức khiêm nhường, khiêm tốn ắt có tầm nhìn xa rộng; sự hiểu biết nhất định về kiếp nhân sinh và ý nghĩa cuộc đời.
Các bậc Thánh hiền xưa nay đều thận trọng trong lời nói, dè dặt trong hành động, không bao giờ vỗ ngực tự xưng mình là bậc Thánh hiền. Những người quân tử thành công đều sở hữu một chữ “Khiêm”. Người không ngạo mạn mới có thể làm nên đại sự vĩ đại và danh tiếng lưu truyền mãi về sau.
“Gà trống tự phụ” sau chuyến đi ngao du vòng quanh, đã không còn tính tự cao tự đại nữa. Người đọc sách nhiều, đi du lịch nhiều, giao du người sẽ tu được tính khiêm tốn.
(Nguồn: Chanhkien.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét